Chuyên mục
Tất cả

TA CÒN NỢ NHAU
Tác giả// Thu Thảo

TA gặp gỡ muộn màng anh nhỉ
Để suy tư mộng mị đêm trường
Dù rằng góp đủ yêu thương
Nhưng trời gieo nỗi,giữa đường đoạn ngăn

CÒN năm tháng in hằn kỉ niệm
Mỗi khi buồn lệ chiếm vào tim
Ngồi ôm kí ức im lìm
Mà nghe đau đớn, ngàn kim xuyên người

NỢ lứa tuổi đôi mươi chín mộng
Muốn trao nhau nhựa sống một thời
Thế mà lỗi kiếp chơi vơi
Xót thương cánh nhạn, một đời hẩm hiu

NGƯỜI có hiểu dập dìu số phận
Mãi lênh đênh lận đận chữ tình
Yêu người chỉ biết lặng thinh
Mặc cho giông bão, để mình héo hon

TA vướng lỗi chẳng tròn hạnh phúc
CÒN câu thề tiếp tục hay không
NỢ anh tiếng gọi là chồng
NGƯỜI đi duyên chết, giá đông tim này.

Chuyên mục
Tất cả

CHỈ LÀ TÌNH ĐƠN PHƯƠNG
Tác giả// Thu Thảo

Có chuyện tình chưa thể viết đặt tên
Bởi chưa dám nói lời yêu bày tỏ
Cứ lặng lẽ đứng nhìn qua xóm trọ
Đợi chờ ai qua lối nhỏ ngày nào

Có chuyện tình chỉ mãi mãi khát khao
Chẳng dám lại ngỏ câu chào bên ấy
Nhớ lại nhớ sao nhớ nhiều đến vậy
Muốn nhìn thôi cũng thấy đủ ấm lòng

Có chuyện tình, dù có bước song song
Cũng chẳng thể ôm vòng tay chạm khẽ
Họ liếc mắt ….mình tự……… cười vui vẻ
Rồi thoáng qua lướt lẹ một bóng hình

Có chuyện tình nhút nhát lại im thinh
Không ngỏ ý lòng mình cho họ hiểu
Rồi hụt hẫng thấy trong tim còn thiếu
Một chữ yêu với ngữ điệu đời thường

Có chuyện tình giữ cảm giác đơn phương
Nhận cay đắng chán chường ôi tuyệt vọng
Yêu ảo ảnh ….mơ màng ôm cái bóng
Cuối cùng đau …rát bỏng trái tim khờ.

Chuyên mục
Tất cả

Ở ĐỜI
Tác giả / Thu Thảo

Ở đời sao phải tranh đua
Tựa như cơn gió mãi hùa theo mây
Người ta thích kiểu thế nầy
Còn tôi lại thích giả ngây ngô khờ

Dòng đời lạc nẻo xác xơ
Hay là nhung gấm chực chờ háo danh
Cao sang phú quý tranh dành
Kẻ nghèo chỉ có mái tranh tạm thời

Tiền nhiều mặc xác ăn chơi
Người làm tới chết có lời gì đâu
Ao sâu chỉ muốn bắt cầu
Nhưng thời không có biết đâu mà tìm

Đói lòng mảnh vá hai Tim
Mơ chi vàng bạc đắm chìm say sưa
Đời cho lắm kẻ dư thừa
Rồi cho lắm phận đẩy đưa chợ đời

Nghèo giàu cũng thế người ơi
Mai sau xuống đất, cao vời gì hơn
Sống sao đừng nghĩ giận hờn
Ganh đua được.. mất .. thấy sờn thân ta

Miễn sao êm ấm mái nhà
Có con có vợ thiết tha ấm lòng
Khi nào bạn trải nghiệm xong
Bạn ngồi ngẫm nghĩ tiếng lòng bạn ơi

Nghèo ta có ..một bầu trời
Giàu thì họ hưởng vàng hời thế thôi
Miễn sao chấp nhận thế rồi
Đừng gieo tiếng phụ lòng tôi nhé người

Đừng khinh bỉ. . lại vội cười
Bởi đời lắm khúc …điểm mười hóa không
Tự tin tự kiếm từng đồng
Thì sau sẽ được thành công lâu dài .

Chuyên mục
Tất cả

MUỐN GỌI MÌNH (Thủ vỹ ngâm)

Muốn gọi “mình ơi “Thảo nhớ chàng
Nhưng rồi chẳng thấy bậu tìm sang
Ngồi trông mấy buổi tàn hương sắc
Ngóng đợi vài hôm nhạt má nàng
Những lúc âm thầm ngăn lệ chảy
Nhiêu lần khắc khoải dệt sầu mang
Ngày đêm nguyện ước tròn duyên nợ
Muốn gọi” mình ơi ” Thảo nhớ chàng.

Tác giả ///Thu Thảo

Chuyên mục
Tất cả

GIỌT NƯỚC MẮT TÌNH NHÂN
Tác giả //Thu Thảo

Biết nói gì khi giấc mộng phai phôi
Dòng nước mắt lăn dài trên gối nhỏ
Em đã thấy anh vui cười với họ
Mà với em anh hiện tỏ giận hờn

Em rất buồn chẳng biết nói gì hơn
Nguồn cảm xúc đã sờn theo năm tháng
Anh từng hứa với em …lời lãng mạn
Khi biển khô ..anh mới chán em mà

Sao giờ này anh chẳng muốn thiết tha
Để em khóc xót xa hoài như thế
Dù em biết cuộc đời này dâu bể
Đau rất đau mà lệ chảy trong lòng

Đau lắm rồi đành buông bỏ cho xong
Hay cố gắng níu vòng tay lần nữa
Có hạnh phúc hay ôm ngàn vết cứa
Sẽ không đau hay chết nửa linh hồn

Thế nào là lối mộng của hoàng hôn
Lời ong bướm vùi chôn thân thiếu nữ
Ngọn lửa ái khiến người ta nếm thử
Cuối cùng sau cảnh tình tứ là gì ?

Là nỗi buồn đau xót áng tình thi
Là huyết lệ……. rơi vì tim vỡ nát
Là nhói buốt khiến người ta ngột ngạt
Là lòng đau …đau chua chát một đời.

Chuyên mục
Tất cả

ĐỊNH NGHĨA PHỞ VÀ CƠM
Tác giả / Thu Thảo

Hỏi người ăn phở ngon không?
Mỗi tô được tính mấy đồng thế anh?
Mà ai cũng thấy ngon lành
“Lâu lâu đổi món quên nhanh cơm nhà “

Nói rồi ai nỡ kêu ca
Bởi cơm ăn miết ở nhà ngán thôi
Nói vui sự thật đã rồi
Nên giờ em viết phân đôi thế này

Phở nhìn đã thấy say say
Màu mè đẹp mắt phơi bày làm sao
Mùi hương vị đó ngọt ngào
Làm cho khối kẻ té nhào ao sâu

Nhìn sơ điện nước đủ cầu
Từ trên xuống dưới phao câu dập dìu
Bưởi bòng ta thấy diêu diêu
Eo thon vóc dáng mĩ miều quá đi

Còn cơm cảm thấy được gì
Cả đời vất vả mấy khi vui cười
Một lòng dành tuổi đôi mươi
Một lòng chung thuỷ với người đồng tâm

Có khi cơm chịu âm thầm
Cắn răng nhẫn nhịn, giả câm giả mù
Nhiều lần bị chửi đồ ngu
Nhiều lần nuốt lệ nhốt tù con tim

Phở ghen người dỗ ngọt lìm
Vợ ghen người lại im im hững hờ
Phở buồn người chạy đến cơ
Vợ buồn người lại giả vờ đi chơi

Phở ngon khối kẻ gọi mời
Cơm thì ăn mãi ở đời với ta
Phở kia lắm lúc hột gà
Cơm thì sạch sẽ thật thà sắt son

Anh đau chưa chắc phở còn
Chứ cơm thì sẽ mãi còn với anh
Ai ơi chớ phụ cơm lành
Vì cơm nuôi sống thân anh về già

Dù rằng chẳng được thướt tha
Cũng không xinh đẹp như là diễn viên
Nhưng cơm lắm kẻ phải ghiền
Ai thèm mới lạ muốn khiêng lấy liền

Phở ngon mua được bằng tiền
Vợ ngon khéo giữ láng giềng nó rinh.

Chuyên mục
Tất cả

EM MUỐN CÙNG ANH
Tác giả / Thu Thảo

Thả chút tình vào cơn gió chiều nay
Gom men ái thêm dày ta thưởng ngọa
Giữ nắng hạ tạo nền yêu khuôn toả
Thêu ngọt ngào kết đoá mộng uyên ương

Anh biết không ? Em vẽ cảnh thiên đường
Tạo chi tiết bằng yêu thương khát vọng
Pha hương vị tựa như từng cơn sóng
Lẫn vào nhau lắng đọng những bồi hồi

Em lấy niềm cuồng nhiệt lắm tinh khôi
Để hoà quyện giữa hai đồi hoang vắng
Lấy hương lửa giữ tình yêu sâu nặng
Xoá ưu phiền bỏ cay đắng ngày qua

Ở bên nhau mình sẽ mãi đậm đà
Và thoả mãn,rồi chúng ta hạnh phúc
Chẳng biết đến cuộc đời trong hay đục
Chỉ quan tâm cảm xúc giữa hai người

Mỗi đăng trình là khoảnh khắc vui tươi
Em chỉ muốn nụ cười anh vui vẻ
Chớ lo nghĩ về một mai cưng nhé
Vì sau này! Em sẽ bước cùng anh.

Chuyên mục
Tất cả

DẠ KHÚC TÌNH NHÂN
Tác giả // Thu Thảo
(Song thất lục bát)

Làn khói trắng bao quanh thung lũng
Chút nao lòng lúng túng bước chân
Đã lâu không được đến gần
Nơi làng xưa cũ dần dần hiện ra

Bức phong cảnh nguy nga tráng lệ
Những ngôi nhà như thế đua xen
Bên trong là những ánh đèn
Khiến lòng chợt nghĩ bon chen muốn vào

Rồi đêm đến ngàn sao sáng rực
Em tựa đầu vào ngực của anh
Nghe anh hát khúc duyên lành
Miền thương anh dệt trăng thanh chiếu lòng

Em muốn giữ tình trong ngàn nhớ
Ước mơ rằng duyên nợ ngàn năm
Cùng nhau sánh quyện ngọt đằm
Không rời cũng chẳng xa xăm cuối trời

Em tưởng tượng rạng ngời hạnh phúc
Nhưng cuối cùng cảm xúc vỡ tan
Giấc mơ lạc chốn hoang tàn
Khi người tỉnh dậy chứa chan lệ sầu

Mình đã lạc về đâu người hỡi
Sao bây giờ nghĩ ngợi hóa điên
Mãi ôm quá khứ ưu phiền
Rồi đem nhung nhớ gửi miền núi cao.

Chuyên mục
Tất cả

BẠN THÂN CỦA TÔI
Tác giả //Thu Thảo

Mình và bạn là hai người xa lạ
Vô tình quen trên mạng ảo nơi này
Mới lần đầu tập tò ngóc lên phây
Gặp sự cố tin người gây phiền não

Bạn còn nhớ cái ngày quen biết thảo
Cũng hai năm kết bạn với nhau rồi
Có đôi lần xướng hoạ nối thơ thôi
Nhưng đã kết mối duyên mình với bạn

Mình vẫn biết cuộc đời nhiều chán nản
Và không ai hoàn hảo cả bạn à
Mình đã cùng chia sẻ những xót xa
Cùng nói chuyện kể về hoàn cảnh sống

Bạn có biết mình vui và cảm động
Vì hồi giờ thảo sống giữa bình yên
Chưa hiểu sâu về xã hội đồng tiền
Nên cứ mãi an nhiên hoài như thế

Hai đứa học rồi viết thơ như thể
Kiếm nụ cười giữa bể khổ trần gian
Đúng giờ đây hiện tại rất nghèo nàn
Cũng không biết tương lai sau này nữa

Bài thơ viết trên niềm tin điểm tựa
Tình bạn bè, tri kỉ của tôi ơi
Tôi đã quên cảm ơn bạn bằng lời
Bạn rất tốt với tôi và chân thật

Bạn là chị cũng là người duy nhất
Ủng hộ tôi ,để cho thảo nụ cười
Vì chúng mình đã hết tuổi đôi mươi
Giờ chín chắn hơn nhiều rồi bạn nhỉ

Cuộc đời bạn không có gì hoàn mỹ
Còn đời tôi thì suy nghĩ rất nhiều
Hai đứa mình là cánh nhạn phiêu lưu
Là con gái giữ bao nhiêu phiền muộn

Chúc cho bạn làm được điều mình muốn
Cảm ơn nàng người bạn mãi bên tôi

Chuyên mục
Tất cả

GIỌT ĐẮNG KHÔNG TÊN ?
Tác giả ///Thu Thảo

Thời gian đó rơi vào trong bến mộng
Ta bất ngờ rung động bóng hình ai
Nghe đâu đây có giấc mộng đan cài
Dù vẫn biết mình sai lầm lạc bước

Có nhiều thứ em muốn mình nắm được
Muốn gần hơn như nguyện ước ban đầu
Anh là người đem đến nụ cười lâu
Mà em mất giữa dí dầu năm tháng

Em không muốn chuyện mình vào dĩ vãng
Em thấy đau ,nước mắt cạn thật rồi
Em buộc mình không để mộng phai phôi
Trái tim nhỏ còn bồi hồi anh hỡi

Xin đừng trả ,những tháng năm chờ đợi
Những ân tình dịu vợi cũng dần buông
Hỏi tại sao ta không thể chung xuồng
Và không thể có chung nguồn cảm xúc

Lời yêu nhớ khiến người ta ngã gục
Chẳng thiết tha một hạnh phúc xa vời
Dấu yêu à, em cảm thấy chơi vơi
Anh giết chết một đời người con gái

Sống như chết với thân tàn điên dại
Mãi ngược dòng trong cửa ải nhân sinh
Anh vui không ? Khi trả nghĩa lẫn tình
Giờ chỉ biết.. cười thân mình ngu muội .