Chuyên mục
Tất cả

NƯỚC MẮT MÙA THU
Tác giả//Thu Thảo

Giọt mưa thu ướp lạnh trái tim người
Hay là gió đã đưa người đi mất
Cũng không biết điều chi là sự thật
Bởi chúng mình từng ngây ngất bên nhau

Nhưng bây giờ còn lại nỗi thương đau
Em đã cố dặn lòng lau nước mắt
Không khóc nữa dù trong tim quặn thắt
Để cho ai giằng cắt nửa tâm hồn

Em nghĩ rằng kỉ niệm sẽ vùi chôn
Yên nghỉ mãi không bồn chồn trở lại
Ngỡ quên hết ,nhưng ai ngờ, không phải
Cứ hiện về trong giấc ngủ chiêm bao

Cảnh đêm trăng mình tâm sự ngọt ngào
Khoảnh khắc đó dạt dào câu tình tứ
Vòng tay ấm ôm nhau sao chặt giữ
Mà bây giờ mọi thứ dễ buông lơi

Trong giấc mơ mà em thấy nghẹn lời
Tự nhiên lại tuôn rơi dòng lệ đắng
Anh cũng biết con đường không phẳng lặng
Nên giả vờ rào chắn cuộc tình ta

Thôi thì thôi đã không đủ mặn mà
Đành chấp nhận buông tha cho nhau nhé
Không níu kéo để người đi lặng lẽ
Cũng cho mình một lối rẽ về sau.

Chuyên mục
Tất cả

NỖI BUỒN CỦA RIÊNG AI
Tác giả//Thu Thảo

Vạt nắng chiều thu vãn cảnh tình
Ngồi buồn dệt mộng áng thơ xinh
Mơ màng nhớ lại thời niên thiếu
Khắc giữ bao năm một bóng hình

Thuở ấy hình như nghĩ thích rồi
Nhưng mà khó thể được tròn đôi
Do vì cuộc sống đành buông bỏ
Một mối lương duyên chẳng đắp bồi

Tuổi mới mười lăm phải cách lòng
Xa người gác lại những thầm mong
Bươn mình sải bước nơi thành thị
Kiếm hạt cơm ăn lệ chảy ròng

Kiếp thợ làm thuê được mấy đồng
Mang về gói gắm bởi nhà đông
Bây giờ dịch bệnh tràn trên phố
Sự sống mong manh tủi chất chồng

Tiếng khóc bi ai giữa ngã đường
Vô cùng thảm đạm quá đau thương
Nhìn xa cúi lạy cho người chết
Chỉ muốn dân ta cố quật cường

Nói vậy em đây thấy rã rời
Nghe mà nóng ruột quá người ơi
Dù rằng cách biệt chia tay đó
Vẫn nhớ quan tâm đến ngỏ lời

Gửi tiếng thăm anh ráng giữ gìn
Cho mình sức khỏe dưỡng niềm tin
Cùng nhau đánh bại con cô vít
Để có ngày mai sẽ được nhìn

Đất nước mình đây rạng rỡ ngời
Xin đừng nghĩ ngợi để sầu rơi
Vô tư thoải mái rồi qua cả
Vững bước lên anh ngắm cuộc đời.

Chuyên mục
Tất cả

ANH LÀ CỦA AI ?
Tác giả//Thu Thảo

Người về nơi biển đảo
Cùng con sóng chập chờn
Quên một thuở keo sơn
Quên giận hờn ngày ấy

Bây giờ không muốn vậy
Chẳng thấy nhớ về nhau
Bởi tim nhỏ nát nhàu
Giấu niềm đau đáy mắt

Mà ông trời sắp đặt
Duyên lỡ phận bèo trôi
Nên chấp nhận buông rồi
Mà sao còn tiếc nuối

Để cho mình yếu đuối
Một lần cuối nữa thôi
Ta về phía xa xôi
Về nơi chưa từng biết

Chia tay đành ly biệt
Không tha thiết chi nhiều
Bởi đã chẳng còn yêu
Cũng là điều tất yếu

Nếu như không muốn hiểu
Thì níu kéo thêm buồn
Thôi thì lặng lẽ buông
Anh về nơi hạnh phúc.