Chuyên mục
Tất cả

LỠ BƯỚC DẶM TRƯỜNG
Tác giả.Thu Thảo

Ân tình mới đó vội nhòa phai
Tựa cảnh trong phim cấu kịch hài
Ngọc nát duyên rời đau dáng liễu
Tim sầu phận trả xót ngày mai
Chưa gì trọn vẹn xin đừng nhớ
Bởi cũng lầm tin bước trượt dài
Ngậm đắng riêng mình ôm lệ tủi
Sao lòng mãi nhắc gọi tên ai?

Chuyên mục
Tất cả

LẶNG
Tác giả: Thu Thảo

Có khi nào tình đẹp mãi không anh
Em chỉ hỏi phong phanh như vậy đó
Bởi năm tháng sau này còn không rõ
Lấy đâu ra mộng toả giữa cuộc đời

Em dặn lòng phải cố giấu lệ rơi
Cười rạng rỡ nói nhiều hơn trước nữa
Dù sau đó tim này đầy vết cứa
Vẻ hồn nhiên mà chất chứa ưu phiền

Trớ trêu người gặp gỡ bởi chữ duyên
Sao lại nỡ gắn liền câu li biệt
Sao gieo hạt sầu trong đôi mắt biếc
Để bây giờ da diết nhớ thương nhau

Nấc nghẹn ngào che giấu hết niềm đau
Giằng xé giữa một màu đen tuyệt vọng
Em không thể vùi quên đi hình bóng
Mà khiến em nửa sống nửa hao gầy

Em đã từng ví anh tựa đám mây
Mãi bay lượn êm đềm nơi cao nhất
Nhưng thực tế em bây giờ đánh mất
Cả linh hồn đang lịm với thời gian.

Chuyên mục
Tất cả

THU CŨNG SẦU VÌ AI
Tác giả: Thu Thảo

Em tìm nỗi nhớ ngày xưa
Có ai lặng lẽ như vừa bước qua
Người đi đuổi bóng chiều tà
Còn tôi đứng lại lòng da diết buồn

Biết rằng lệ đã thầm tuôn
Dù cho miệng nói, không buồn nữa đâu
Nhưng sao đọng lại trong đầu
Bài thơ năm cũ, vài câu tâm tình

Bây giờ năm tháng lặng thinh
Nhưng mà kỉ niệm, bóng hình chưa phai
Em, anh chẳng vẹn duyên hài
Nên đành ngậm đắng,cho ai thay lòng

Chẳng còn khao khát chờ mong
Chẳng còn những buổi ôm vòng tay thương
Tại sao bắt buộc chia đường
Tại sao suy nghĩ vấn vương suốt đời

Người về đúng nghĩa đúng nơi
Tim đau vỡ vụn không lời thở than
Chỉ là giấc mộng hoá tan
Không còn ảo tưởng nồng nàn khi xưa

Thu buồn trời đổ cơn mưa
Để ai biết được vẫn chưa quên người
Sao trời lại thích trêu ngươi
Để con nửa khóc nửa cười đớn đau.

Chuyên mục
Tất cả

RÃ MỘNG
Tác giả: Thu Thảo

Hỏi nguyệt đêm ngày có nhớ ta
Buồn vương mắt ngọc ánh trăng tà
Hay vì giấc mộng đâu còn nữa
Bởi tại duyên hồng lỡ xót xa
Chạm đáy niềm đau ghìm suối lệ
Đành nêm quá khứ lẫn trong trà
Nâng ly nếm ngụm vùi tâm khảm
Nghẹn đắng bao lần vẫn thiết tha.

Chuyên mục
Tất cả

HUYẾT LỆ TÌNH THƠ
Tác giả: Thu Thảo

Nếu sau này anh còn nhớ đến em
Đừng suy nghĩ hãy cười lên anh nhé
Em hi vọng anh luôn cười vui vẻ
Để cuộc đời không lặng lẽ buồn đau

Nếu sau này anh quay lại phía sau
Yên tâm nhé em đứng sau anh ạ
Vì em sợ một ngày anh gục ngã
Không có ai an ủi động viên người

Nếu sau này phận số có trêu ngươi
Em không thể theo cả đời anh được
Đừng nhìn lại hãy vững tin mà bước
Hãy yên tâm tiến lên trước cuộc đời

Nếu sau này bất chợt thấy chơi vơi
Thì nghe nhạc cho vơi sầu đi bớt
Chớ vội vã để rồi thành đùa cợt
Rồi âm thầm chan chứa giọt lệ cay

Nếu sau này cảm giác đã đổi thay
Không còn nhớ những ngày đầu gặp gỡ
Chả sao cả… hãy coi như quán trọ
Sẽ nhanh quên khỏi mắc nợ tơ lòng

Nếu một ngày anh toại nguyện ước mong
Em sẽ chúc thật lòng anh hạnh phúc
Dù em biết khó phai mờ cảm xúc
Nhưng duyên tàn níu kéo để làm chi.

Chuyên mục
Tất cả

TÂM SẦU
Tác giả: Thu Thảo

Đoạn khúc tâm sầu mãi vấn vương
Còn đâu giấc mộng giữa đêm trường
Không màng hạnh phúc tròn duyên phận
Một thoáng mơ đời ở bốn phương
Ngọc nữ đau lòng ôm bóng tối
Trời đêm khóc lệ phủ con đường
Tim này rỉ máu, âm thầm chảy
Dốc cạn chân tình đổi xót thương.

Chuyên mục
Tất cả

DẠ KHÚC BUỒN
Tác giả: Thu Thảo

Thổi dạ khúc đưa vào khoảng lặng
Ta nhốt mình nếm đắng sầu cay
Chợt nghe tim khóc tháng ngày
Tiếc cho một mối tình say ái tình

Rồi tự hỏi lòng mình sao thế
Tại vì đâu giọt lệ lưng tròng
Cớ gì gió nổi cuồng phong
Để ta lặng lẽ ngược dòng chữ tâm

Dù đã biết thăng trầm dâu bể
Sao bây giờ không thể nào quên
Chỉ là nhớ một cái tên
Mà cho ta phải lênh đênh kiếp người

Đau mà phải giả cười rạng rỡ
Dối lòng mình chẳng nhớ nữa đâu
Mà sao suy nghĩ trong đầu
Cứ quây quẩn mãi,mấy câu nhói lòng

Đã chấp nhận buông vòng tay ấy
Để cho người sẽ thấy an tâm
Coi như một phút sai lầm
Em đành nuốt lệ,âm thầm bước đi.

Chuyên mục
Tất cả

NƠI TÔI THUỘC VỀ
Tác giả: Thu Thảo

Tôi muốn tìm nơi được gọi bình yên
Không nhộn nhịp không ưu phiền mọi thứ
Thả gánh nặng trong lòng không muốn giữ
Quên sự đời quên quá khứ ngày xưa

Tôi muốn mình đứng dưới buổi chiều mưa
Nếm cảm giác như chưa từng được lạnh
Nếm cái rét quằn người trong ám ảnh
Để tâm hồn rời khỏi cảnh u mê

Tôi muốn vùi tất cả sự chán chê
Chôn thể xác nơi bộn bề tấp nập
Để mệt mỏi mỗi ngày tôi ôm ấp
Nay trở thành xót tủi ngập tim côi

Tôi muốn đời đừng nhắc đến tên tôi
Muốn trốn chạy một nơi nào hoang vắng
Ngước nhìn thấy khung trời không ánh nắng
Chẳng nhận ra, tôi cay đắng nhường nào

Tôi muốn gì khi phận số lao đao
Không khóc được mà nghẹn ngào đau xót
Mưa không rớt mà sao tim nhỏ giọt
Huyết lệ trào ướt đẫm chiếc môi xinh .

Chuyên mục
Tất cả

LỠ RỒI
Tác giả: Thu Thảo

Dẹp đi năm tháng nghê thường
Để tôi níu giữ yêu thương thuở nào
Nhưng mà tôi biết làm sao
Khi tình chẳng muốn nếp vào con tim

Ngu ngơ tôi mãi kiếm tìm
Không gian ngày cũ còn im nơi này
Tôi buồn tôi nuốt đắng cay
Cho ai vui vẻ tháng ngày bình yên

Còn tôi giữ lại ưu phiền
Một con tim vỡ…đảo điên cuộc đời
Bây giờ cảm thấy chơi vơi
Đi trong ngõ vắng, nghẹn lời khóc than

Tôi làm mưa lệ hòa tan
Tâm hồn chết lặng …hương tàn dư âm
Tôi đi vào chốn lặng thầm
Nghe như ai đó…đang đâm tim khờ

Tại vì như một giấc mơ
Thoảng qua để lại,thẩn thờ nhớ thương
Nếu như chia cách hai đường
Em ôm phần tủi…em nhường niềm vui .

Chuyên mục
Tất cả

TIẾNG ĐÊM
Tác giả: Thu Thảo

Đêm tĩnh mịch ta tìm trong khoảng trống
Khoảng thời gian lắng đọng ở tim này
Tưởng rộn ràng nhưng vụt chẳng ai hay
Chút tiếc nuối tháng ngày qua vội vã

Giữa cuộc sống có muôn vàn điều lạ
Chợt thấy lòng mệt rã với phong ba
Nếu dòng đời cho nếm đủ xót xa
Thì xin nhận để ta thêm mạnh mẽ

Biết là thế nhưng mà sao không thể
Bước một mình ngạo nghễ với nhân gian
Vẫn âm thầm ôm giọt lệ đẫm chan
Trong khóe mắt ngập tràn niềm trắc ẩn

Ta gục ngã không biết bao nhiêu trận
Nhưng nếm nhiều nỗi buồn lẫn niềm vui
Có nhiều khi lặng lẽ thấm ngậm ngùi
Chỉ có thể chôn vùi vào đêm tối

Cũng có lúc một mình ngơ ngẩn nói
Tự động viên cứng cỏi ngước nhìn trời
Dù thế nào thuyền phải vượt trùng khơi
Để mình có một cuộc đời bình dị.