Chuyên mục
Tất cả

THÊU DỆT TIẾNG LÒNG

Tác giả.Thu Thảo

Mình đã kể cho nhau nghe câu chuyện
Về mối tình của biển với thuyền kia
Khẽ môi cười rộn rã dưới trăng khuya
Cả nàng gió cũng đến cùng chia sẻ

Giây phút đó tựa đầu nhau lặng lẽ
Tim chúng mình thỏ thẻ bện tiếng yêu
Biết không anh ,em đợi chuyến đò chiều
Để được thấy hoàng hôn trên bãi cát

Cùng hít thở giỡn trong làn gió mát
Nắm tay nhau nghe biển hát cuối ngày
Em ước gì mọi thứ chẳng đổi thay
Cho duyên nợ mỗi ngày thêm gắn bó

Em chỉ muốn tình mình như trăng tỏ
Không dối lừa không buông bỏ yêu thương
Sống thật lòng chả ngại những tai ương
Vẫn bên cạnh dù con đường trắc trở

Trong cuộc sống gian nan em không sợ
Chỉ sợ người chê cô gái như em
Chẳng phấn son chẳng có nét môi mềm
Sợ anh chán thay lòng thôi người ạ

Lời em nói là chân tình thật dạ
Nếu hiểu em yêu tất cả những gì
Thì chúng mình cùng dìu dắt bước đi
Hãy thêu dệt mộng xuân thì đôi lứa.

Chuyên mục
Tất cả

ĐẤT MẸ LUYẾN THƯƠNG

Tác giả. Thu Thảo

Nơi đất khách nhìn về đất mẹ
Thấy chạnh lòng lặng lẽ nuốt cay
Nhớ sao nhớ dữ thế này
Ước gì nằm ngủ vòng tay mẹ hiền

Con xin lỗi không xuyên thăm hỏi
Trái múi giờ nên gọi khó khăn
Đôi khi cuộc sống nhọc nhằn
Con lo kiếm sống quên ăn mẹ à

Nhiều lúc nhớ lòng da diết lắm
Nhưng cam đành gặm nhấm trong đêm
Chỉ mong giấc ngủ êm đềm
Thèm hơi ấm áp, thèm thêm tiếng cười

Bố mẹ ạ! Quê người lạnh lẽo
Con lại thèm bánh trẻo mẹ ơi
Giờ ăn món đó tuyệt vời
Nhưng là ngon nhất…. là lời mẹ la

Vì công việc xa nhà đằng đẵng
Mẹ đừng buồn ,mẹ mắng con đi
“Nuôi con khôn lớn được gì “
Để cho mẹ ngóng, khoé mi đượm buồn

Cảm giác đó lệ tuôn nuốt ngược
Nhớ quê hương, giếng nước ,ao làng
Nghẹn ngào thắt dạ hoài mang
Tiếng lòng non nỉ…muôn vàn luyến thương

Mẹ từng dạy con đường con chọn
Con tự mình nắm trọn ngày sau
Tự mình té ngã… tự đau
Tự làm tự khóc… tự lau khô lòng

Lời mẹ dạy nằm trong tâm trí
Nuôi niềm vui ý nghĩ quê nhà
Mong ngày hội ngộ không xa
Về nơi tổ ấm……. đậm đà tình quê.

Chuyên mục
Tất cả

NHỚ MÃI ƠN NGƯỜI

Tác giả..Thu Thảo

Người thầm lặng mở kho tàng kiến thức
Như ánh dương soi sáng cả bầu trời
Người âm thầm giảng dạy nói hết hơi
Vẫn cố gắng để học trò am hiểu

Có những buổi trời mưa dầm thấm chịu
Vẫn đến trường mặc cái lạnh ngoài da
Luôn nhiệt tình chỉ bảo chẳng kêu ca
Lật trang giấy chứa đựng đầy tâm huyết

Những nét chữ đẹp như trang tiểu thuyết
Người nhẹ nhàng tập trò viết điều hay
Có nhiều lần đôi mắt ướm lệ cay
Vì nói mãi trò không nghe giảng dạy

Thương trò nhỏ sợ lầm đường sai trái
Nên nhọc lòng cần mẫn hỏi thăm luôn
Những câu lời không chỉ là nói suôn
Mà chứa đựng yêu thương vô bờ bến

Dốc hết sức vì tấm lòng thương mến
Yêu học trò, muốn đến nắn nót tay
Đưa hành trang trò vững bước sau này
Hi vọng nhất thành nhân tài đất nước

Người cầm lái đương đầu đi phía trước
Những học trò chậm rãi bước theo sau
Muốn dựng xây cứng cáp một chiếc cầu
Đưa chuyến đò rất chi là cẩn thận

Trên bục giảng không ngại mùi bụi phấn
Vẫn ân cần tạo nên một tấm gương
Để học sinh thấy rõ những con đường
Nhìn thực tế xây cuộc đời tươi đẹp

Nhờ Thầy Cô rèn dạy theo khuôn phép
Luyện đức,tâm hạn hẹp hóa rạng ngời
Trọng Đạo đời, Tôn Sư nhớ khôn vơi
Nguyện trọn kiếp khắc ghi lời vàng ngọc.

Chuyên mục
Tất cả

THẤM CAY CÕI TẠM

Tác giả .. Thu Thảo

Muốn giữ trong lòng chẳng nói ai
Mà sao cảm thấy quá khôi hài
Trên đời sóng gió làm ta mệt
Một thuở thăng trầm nghĩ đúng sai
Cuộc sống mưu sinh nhiều vướng bận
Đồng tiền kiếm đủ để tiêu sài
Con người khổ cực vì cơm áo
Bươn mình cõi tạm sắc tàn phai.

Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ

Chuyên mục
Tất cả

NHỚ MỘT MIỀN THÂN THƯƠNG

Tác giả. Thu Thảo

Mưa ngày xưa thấm đượm bữa cơm chiều
Mùi mắm tép làm xiêu lòng trẻ đói
Dõi đôi mắt nhìn mẹ hiền rồi hỏi
Dạ mẹ ơi ! Con đói bụng lắm rồi

Mẹ cười trừ ! Một lát nữa ăn thôi
Ngồi trước cửa ngó nhìn trời mưa bão
Nghe củi lửa nổ như là đốt pháo
Khói mịt mù lấy vạt áo lên lau

Mái nhà tranh đến lúc cũng bạc màu
Nhà san sát cảnh làng quê tình nghĩa
Một củ sắn chia đượm tình thấm thía
Có ngọt bùi cùng chia sẻ lẫn nhau

Người với người luôn giúp đỡ ốm đau
Luôn ấm áp dù không giàu tiền bạc
Nhưng giàu nhất là chân tình mộc mạc
Luôn tươi cười mến khách ở phương xa

Có con đường mãi đẹp giữa tim ta
Mà ngày bé ta ngân nga chạy đã
Đi chân đất mà êm đềm đến lạ
Khiến cho ta khao khát đến lạ thường

Có một miền kí ức đẹp thân thương
Đã in dấu một khoảng trời hạnh phúc
Giờ khôn lớn… vẫn nhớ trong tiềm thức
Có một nơi hạnh phúc để tìm về .