Có khi nào tình đẹp mãi không anh
Em chỉ hỏi phong phanh như vậy đó
Bởi năm tháng sau này còn không rõ
Lấy đâu ra mộng toả giữa cuộc đời
Em dặn lòng phải cố giấu lệ rơi
Cười rạng rỡ nói nhiều hơn trước nữa
Dù sau đó tim này đầy vết cứa
Vẻ hồn nhiên mà chất chứa ưu phiền
Trớ trêu người gặp gỡ bởi chữ duyên
Sao lại nỡ gắn liền câu li biệt
Sao gieo hạt sầu trong đôi mắt biếc
Để bây giờ da diết nhớ thương nhau
Nấc nghẹn ngào che giấu hết niềm đau
Giằng xé giữa một màu đen tuyệt vọng
Em không thể vùi quên đi hình bóng
Mà khiến em nửa sống nửa hao gầy
Em đã từng ví anh tựa đám mây
Mãi bay lượn êm đềm nơi cao nhất
Nhưng thực tế em bây giờ đánh mất
Cả linh hồn đang lịm với thời gian.