Chuyên mục
Tất cả

KHUNG TRỜI THƯƠNG NHỚ
Tác giả:Thu Thảo

Mưa rơi trên những cánh đồng xa xa
Nước dâng ngập như là con sông vỡ
Bỗng dưng lại trong lòng thêm thương nhớ
Chút thân quen thuở nhỏ của chúng mình

Ảnh tác giả Thu Thảo

Mùa đông này sao cảm giác lặng thinh
Thấy trống vắng hơi gia đình bên cạnh
Nơi phố thị thấy lòng mình hiu quạnh
Lúc đêm về nếm cám cảnh cô đơn

Nghe tiếng mưa như kiểu muốn dỗi hờn
Lòng buồn tủi nhiều hơn như thế nữa
Cũng cần lắm nồi cơm ngon thổi lửa
Củi cháy lên chan chứa cả nụ cười

Bao năm qua lưu lạc ở xứ người
Có lắm nỗi mình cười ra nước mắt
Bao sương gió xếp nhăn quầng trên mặt
Chẳng bao giờ ai nhắc đến tên ai

Bước chân đi trên lối trượt đường dài
Ta tự hỏi ngày mai sau có khác
Hay chỉ mãi là bèo sông trôi dạt
Không bến bờ mà tan tác theo mưa

Có nhiều khi nghĩ nhớ lại ngày xưa
Ăn no ,ngủ, còn vui đùa chạy giỡn
Chẳng lo nghĩ về mai này khôn lớn
Sẽ ra sao? Có đau đớn thế nào?

Nhìn trời đêm le lói một vì sao
Ta cảm thấy nghẹn ngào ôi da diết
Cảm giác nhớ sao mà ta tha thiết
Nhớ sao trời trong mắt biếc em tôi.

Chuyên mục
Tất cả

NỖI LÒNG NGƯỜI THA HƯƠNG
Tác giả:Thu Thảo

Một thành phố uy nguy và tráng lệ
Con thấy mình nhỏ bé trước đám đông
Chợt thấy rằng thế giới lớn mênh mông
Lớn đến nỗi con không quay về được

ảnh tác giả Thu Thảo

Dù đôi lúc chân tiến lên phía trước
Va chạm nhau rồi cố vượt lên nhau
Giữa dòng người bước vội vã qua mau
Không ngần ngại phía sau là ai cả

Con lặng lẽ ngồi co mình lạnh giá
Cảm giác buồn lại nhớ má nhớ ba
Tuyết rơi dày lạnh thấu cả thịt da
Nơi viễn xứ không nhà không nương tựa

Kiếm một chút nghĩa tình như ngọn lửa
Sưởi ấm lòng chan chứa vị quê hương
Thèm lắm rồi hơi thở của yêu thương
Bởi xa xứ ,tha hương nên thiếu thốn

Chút tình nghĩa giữa thế gian bận rộn
Chút êm đềm trong tiếng nói thân thương
Chút nhớ quê bình dị của đời thường
Cảm giác mãi vấn vương lòng như thế

Chợt đau nhói tay vội lau dòng lệ
Đến bây giờ con cảm thấy lặng thinh
“Mới hiểu câu : Mùa đông ở quê mình”
“Vẫn không lạnh bằng mùa xuân viễn xứ.”

Chuyên mục
Tất cả

MÀU YÊU TÀN ÚA
Tác giả: Thu Thảo

Đành kết thúc mà sao lòng không nỡ
Hay tại vì còn nhung nhớ về nhau
Mình đã từng yêu đến nỗi đậm sâu
Không cần biết nỗi đau nhiều hay ít

ảnh tác giả Thu Thảo

Có đôi lúc cảm thấy như mù mịt
Trước con đường xa tít chốn tương lai
Cứ nghĩ suy cho hạnh phúc lâu dài
Nhưng mọi thứ không ai là biết được

Mình đã hẹn cùng nhau mình sánh bước
Dù cuộc đời phía trước có ra sao
Chỉ cần anh vẫn câu nói ngọt ngào
Bên nhau mãi đến khi nào tắt thở

Mới xa cách được hai từ duyên nợ
Còn không là mãi ở cạnh bên nhau
Nhưng tiếc rằng ta đem đến nỗi đau
Không rực lửa mà mang màu tàn úa

Anh ham muốn tiền tài trong nhung lụa
Em dặn lòng chọn lựa bước ra đi
Níu kéo nhau ta chẳng có được gì
Ngoài hai chữ sầu bi đâu anh hỡi

Thôi chấm hết những điều ta mong đợi
Buông tay rồi em về lại đơn côi.

Chuyên mục
Tất cả

SƯƠNG LẠNH CHIỀU ĐÔNG
Tác giả:Thu Thảo

Đông về rồi , sương rơi xuống đồng xa
Chân mẹ lạnh bước đi trên đám cỏ
Tay cầm cuốc, chân bước nhanh thật đó
Để be bờ ,tháo nước ngỏ xạ thôi

Ảnh tác giả Thu Thảo

Ngày còn thơ ,con hay thích được ngồi
Nhìn thấy mẹ bắt con cua ,con cá
Một cảm giác giống như là có cả
Bữa ăn ngon ngang ngửa với người ta

Món canh cua,hương vị lá gừng già
Thơm nức mũi , ăn hít hà quá đã
Mẹ bỏ ớt , thêm chút tiêu ấm dạ
Vì mùa này lạnh giá lắm ai ơi

Những ngày đông gió gào thét trên trời
Những dãy núi khắp nơi màu trắng phủ
Có gì đó hình như đang ấp ủ
Nuôi dưỡng mầm trong giấc ngủ mùa đông

“Mẹ hay cười ,hay bảo có thấy không?
Người xa xứ họ nhớ mùi đồng lắm
Vì cảm thấy chút tình quê sâu đậm
Người tha hương thiếu hơi ấm trong lòng”

“Cuộc đời nào mà không trải cuồng phong
Cũng lắm lúc cũng mang dòng nước mắt
Nên con hỡi! Sau này nên góp nhặt
Những nụ cười trên khuôn mặt vui tươi”

Để mai sau có lạc giữa dòng người
Ta vẫn nhớ còn tình người đâu đấy
Dù sa ngã hay cuộc đời xô đẩy
Nơi bình yên biết mấy vẫn quê nhà.